SỐ 104 - THÁNG 10 NĂM 2024

 

Giới Thiệu Sách Mới

Văn Nghệ Biển Khơi trân trọng giới thiệu:

Phiến Hạ
thơ Trần Hạ Vi

1

Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn
65 Nguyễn Du, Hà Nội
Tel: 024 38222135
nxbhoinhavan@yahoo.com.vn

******

NHÀ THƠ TRẦN HẠ VI

2
Tên thật: Nguyễn Yến Ngọc
Sinh ra và lớn lên tại An Giang.
Học Đại học, Cao học, và Tiến sĩ (PhD) ngành Tài chính ngân hàng ở Đại học Monash, Úc.
Phó Giáo Sư ngành Tài chính tại trường Đại học StFX, Nova Scotia.
Hiện đang định cư tại Canada.
Liên lạc: thotranhavi@gmail.com

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Lật tung miền ký ức. NXB Hội Nhà văn, 2017.
  • Vi. NXB Hội Nhà văn, 2020
  • Phiến hạ. NXB Hội Nhà văn, 2024.

Nhận xét của các nhà phê bình:

Trần Hạ-Vi’s third collection of poems presents an intricate exploration of love, distinguished by a unique ekphrastic approach. While the theme of love is a perennial subject in poetry, Hạ-Vi’s work stands out by deriving inspiration from visual representations of individuals she holds in high esteem. These individuals are celebrated for their virtues, intellect, style, physical appearance, body language, and other defining characteristics. Through engaging deeply with these images, Hạ-Vi captures both the visual and emotional essence of her subjects, crafting poems that offer a profound and humanistic treatment of love. This collection, with its nuanced perspective and artistic depth, is anticipated to resonate particularly with young adult readers, offering them a deeply satisfying and enriching experience.
- Gjeke Marinaj, PhD

(Tập thơ thứ ba của Trần Hạ-Vi diễn tả một cuộc khám phá phức tạp về tình yêu, nổi bật bằng cách diễn tả nghệ thuật độc đáo. Trong khi chủ đề tình yêu là chủ đề lâu đời trong thơ ca, tác phẩm của Hạ Vi nổi bật nhờ lấy cảm hứng từ hình ảnh của những cá nhân mà cô kính trọng. Những cá nhân này được tôn vinh vì đức tính, trí tuệ, phong cách, ngoại hình, ngôn ngữ cơ thể và các điểm đặc trưng khác. Thông qua việc gắn bó sâu sắc với những hình ảnh này, Hạ Vi nắm bắt được cả bản chất thị giác và cảm xúc của đối tượng, tạo nên những bài thơ sâu sắc và nhân văn về tình yêu. Bộ sưu tập này, với góc nhìn tinh tế và chiều sâu nghệ thuật, được kỳ vọng sẽ đặc biệt gây ấn tượng với độc giả trẻ tuổi, mang đến cho họ một trải nghiệm sâu sắc và phong phú.
- Nhà thơ TS. Gjeke Marinaj)

Trần Hạ Vi luôn khát khao thành một người khác mỗi lần băng qua “cuộc chữ”. Lý tưởng về sự khác ấy thường làm cho nữ sĩ chưa kịp nguôi thở dốc qua một chặng đường, lại rạo rực hướng đến một chủ đích mới. Dấu chân của chị thường mang cho người đọc sự quyến rũ, những hấp lực; kéo họ đến ranh giới của huyễn mộng và hiện sinh, tĩnh lặng và xung động, ngọt ngào và hoang dại... Những vết chân ấy làm cho thơ chị vang ngân mọi cung bậc của đời sống đương thời, và, cũng cho mỗi người đọc thấy mình rõ hơn, tự ngó được cả vào những góc khuất bí huyền, ẩn mật của chính họ. Người đọc khi ấy được thấy mình đẹp như một mạch nước ngầm, tinh tế như hơi sương, như phấn hoa, mong manh như tiếng một loài côn trùng vừa vọng trong đêm... Và cũng đôi lần, họ như bị Vi bắt quả tang, lột bỏ cái mặt nạ mà họ đang mang, tựa như bứng một gốc cây, bóc một củ hành, bắt một con sâu... Thơ Trần Hạ Vi đã tạo dựng một “thế giới mới phân cực nhiều chiều”, “hồi sinh từ sạch trơn quên lãng”, “phập phồng sợ hãi”. Một thế giới hoang tưởng và đồng phục, cách biệt và nhiều cảm thông...
- Nhà thơ Mai Văn Phấn

Trần Hạ Vi là con chim sơn ca cất tiếng trong trời rộng, lao xuống trong bóng tối, hát về nỗi cô đơn và vẻ đẹp của kiếp người. Ngôn ngữ của chị có tính đối thoại, tính trình diễn, tính xã hội. Đó là ngôn ngữ của đời sống hôm nay, đầy thân xác, nhưng cao thượng, đáo để, gay cấn, riêng tư. Thơ ấy không đến từ hiểu biết mà đến từ nghi ngờ, tra vấn. Người đọc sẽ gặp chị trên những khúc quanh của đời mình, trong buồn đau của số phận hoặc trong vinh dự của tình yêu, vì thơ chị có cả hai thứ ấy.
- Nhà phê bình Nguyễn Đức Tùng

Cái tôi “Ngọc” náu nương vào hình ảnh thơ “Vi” để sống để tồn tại khách quan, cái tôi nửa muốn phá bỏ bạo loạn lật đổ nửa muốn giữ gìn sợ hãi câm nín. Thơ Vi hay người Vi đã nhập làm một trong THƠ giữa cái heo hút quanh năm lạnh giá miền Đông Canada. Không có thơ bầu bạn con chim yến nhỏ bé ấy làm sao sống cho qua mùa đông băng giá kinh hãi xứ người.
- Nhà thơ Nguyễn Hàn Chung

 oOo

Về Phiến Hạ – thơ Trần Hạ Vi

Vũ Hoàng Thư

Tôi sẽ nói gì về Phiến Hạ khi hè chưa tới? Khi biển đã rộn ràng khơi nồng trong gió?

Tôi có thể gợi khêu gọi nắng lên nhân quần khi lạnh gây vẫn u ẩn không gian?

Có lẽ tôi sẽ mơ một khắc giây hội tụ, khát vọng liền tâm. Những mối dây xoắn gút cột thắt linh hồn. Ôi tôi mong bức đứt, chặt phăng mắt xích trói ghì.

Thế mà cứ từng bước, tôi bắt gặp tôi nhặt nhạnh từng mảnh vỡ, thu tóm những sợi dây đứt khúc và bắt đầu bện lại thành một mạng lưới ôm gọn lấy tôi. Tôi mất hút trong ấy như một vật thể không hình dáng. Chỉ còn những ô mắt cá dai dẳng quấn lấy, cột trói mình tôi. Tôi nhìn ra thế giới bên ngoài qua mắt lưới. Tôi hoan hỉ ôm chầm mạng lưới. Mạng lưới tình yêu. Không hối tiếc. Tôi dứt khoát. Tôi chỉ sống để yêu...

Em sẽ ngồi với anh thật lâu
Và hôn anh như trên đời không còn ai nữa
(NỤ HÔN MÙA THU)

giữa muôn trùng xa cách
em không hẹn kiếp sau

chỉ có thể hứa
vĩnh viễn không hối hận
vĩnh viễn không quay đầu
(LỜI HỨA)

Cuối tháng tư, trong khí hậu u ám bên ngoài bật dậy niềm ẩn mật bên trong, tôi đọc bản thảo Phiến Hạ của nhà thơ Trần Hạ Vi. Phiến Hạ gồm 81 bài thơ, đa số là thơ tự do và cũng đa số với chủ đề Tình Yêu. Tình Yêu được viết hoa vì người nữ sĩ ấy sống chết bằng trái tim hực lửa dâng tình, cho dù thế giới có hững hờ với cô. “Thế giới” ở đây không hẳn là cõi nhân gian ngoài kia mà có thể chỉ xoay quanh một số người đàn ông, những người đàn ông đã bước vào tâm hồn cô. Tuy vậy, khí hậu thơ tạo cho người đọc một nghi tình, người yêu của cô có thể chỉ là cái bóng, một người không bao giờ có thật/hay có thật [?], một người cô chưa bao giờ gặp mặt/hay đã gặp mặt [?]. Một mối tình ảo thêu dệt trên mạng xã hội chăng? Tôi bỗng nhớ đến hai câu thơ trong bài Mon rêve familier của Paul Verlaine mà tôi muốn sửa chữ “đàn bà” thành “đàn ông” cho xứng hợp với tâm tình của tác giả ở đây, “Tôi thường mơ một giấc mơ lạ lẫm và thấm thía / Về một người đàn ông chưa hề biết, mà tôi yêu, và yêu tôi”(Je fais souvent ce rêve étrange et pénétrant / D'un homme inconnue, et que j'aime, et qui m'aime). Cô yêu hoài một người không thấy, inconnue? Có thể lắm.

Chìm đắm trong một tình yêu ảo ảnh
Mơ màng nhập nhòa mông lung
Không dạng không hình
...
Tình yêu của chúng ta giữ trong chiếc hộp bé xinh
Hai mươi bốn giờ một ngày
Sẽ sống
Miễn còn pin điện thoại
(ẢO MÊ TÌNH)

người ta xài ma túy
em cũng xài ma túy
ma túy của em là người
nhưng em không cần sex
em chỉ cần say
trong ảo tưởng diễm tình
trong lời thơ huyễn hoặc
lên mây
lên mây
(MA TÚY CỦA HẠ VI)

tìm về thế giới em tự tạo nên
Beauty and the Beast
quả hồng mềm
núm vú cương cứng

hồi sinh từ sạch trơn quên lãng

hãy để em yêu
hãy để em yêu anh
the Beast của em
(BEAUTY AND THE BEAST)

Hạ Vi dùng lối viết lặp lại, một chữ, một nhóm chữ, nhiều lần trong một bài thơ. Một kỹ thuật viết để nhấn mạnh mà cũng có thể tương tự hiện tượng nói nhịu, khi một người quá giao động vì áp lực bất thình lình. Sự lặp lại tới lui làm sự kiện chốc lát trở nên bức thiết, căng thẳng hơn, tạo cho người đọc cảm giác treo ngược đợi chờ,

cô ấy nói yêu anh đến thiên thu
còn tình yêu của em
ở đâu
ở đâu
(MẶT MỘC)

anh còn tiếc nuối tình yêu người đàn bà
em không ghen không nổi đóa
cát xa tuyết xa cát xa tuyết xa
(TÌNH CA NOVA SCOTIA)

Thơ Hạ Vi có khi tưởng chỉ nói đến tình yêu nam nữ đơn thuần nhưng thật ra cô dẫn đến những vấn đề sâu thẳm hơn, những khúc mắt nhân sinh, những vỏ bọc, những chiếc áo khoác, những mặt nạ làm thế giới trở nên xa cách, làm tình nhân rẽ chia,

Căn phòng bí mật có nhiều cánh cửa
Mở khóa một lần
lại thêm cửa bên trong
...
Anh - củ hành mộc mạc
chiều nay
cởi thêm một lớp
làm mắt em cay...
(CỦ HÀNH)

Cuối con đường có một ngôi nhà
Trong đó có một người đàn bà
Của anh
và không phải của anh
(SỞ HỮU)

Bắt gặp sự cuồng nhiệt và tha thiết trong thơ Hạ Vi không khỏi nhớ đến Juliet của Shakespeare nghiêng người trên ban công dáo dác kiếm tìm Romeo, O Romeo, Romeo! wherefore art thou Romeo? Ngày và đêm, sáng và tối thường được dùng như một mô típ trong vở kịch Romeo Juliet và cũng thường thấy xuất hiện trong thơ Hạ Vi. Có thể nói thơ tình Hạ Vi là hình ảnh một Juliet thường trực đứng ở ban công đợi chờ, một ban công sững đứng với thời gian, frozen in time...

Em nhớ anh
cồn cào cội nguồn thúc thôi triền khao khát
Em mong anh
mơ lắm một bàn tay!

Yêu em đi
ngoài kia ngày vẫn là ngày
Đêm vẫn là đêm, chỉ chúng mình là bỏng rát
Cuộn trào trong từng cơn khát
Khát anh khát em
quằn quại đam mê khát tình...
(TÌNH NHÂN ƠI)

Và cô cho mình ưu điểm hơn cả AI (Artificial Intelligence) xứng đáng với người yêu đến kỳ cùng,

Em không phải AI
Khi em chết đi thơ sẽ biến thành AI
Sex với anh mỗi ngày
(SEX VÀ AI)

Một trong những bài thơ trong tập Phiến Hạ khiến tôi thích thú ngay khi đọc những câu đầu như thế này:

tự trái mận có bài thơ
nhưng bài thơ không phải về trái mận
tự anh có em
(TỰ THƠ)

Bài thơ thật thơ mộng và đơn giản, thế mà không đâu những luồng sóng ba đào dội về. Chỉ mấy lời mà đào sâu khôn tả vạn thể biển dâu. Tại sao “tự anh có em”? Thế giới hiện hữu nhiệm màu của người nữ bắt đầu từ một chiếc xương sườn của người đàn ông lúc sáng thế? Thế giới này sẽ như thế nào nếu không có Anh. Và Em. Hay từ thinh không, hễ có âm ắt phải có dương. Bất ngờ từ trái mận nảy sinh bài thơ, nhưng nói trái mận chỉ là một cách nói, nói trái mận để liên tưởng tới người yêu dấu. Đẹp của thi ca là ở chỗ đó, sự liên tưởng. Liên tưởng dẫn đến bồng phiêu, nếu mượn lời Bùi Giáng, “Hoặc phiêu bồng tâm sự tân toan lệ / Hoặc phiêu bồng tâm ý du dương tiếu / Hoặc phiêu bồng tâm mộng trúc loạn ty “. Từ Trái mận => Bài thơ => Anh => Em. Tình yêu diệu kỳ vì nó không có điểm khởi đầu và nơi kết thúc, một vòng tròn không nguyên cớ, theo đuổi để bắt gặp hoang vu. Hãy đọc nguyên bài thơ để thấy nhị nguyên sấp ngửa của từng cặp đôi đau thương/hạnh phúc, chiến tranh/hòa bình, hủy diệt/xây dựng, tốt/xấu. Bao giờ chúng ta mới thôi bị trì kéo, giằng co giữa hai bờ chọn lựa? Thi sĩ trở nên hiền giả chăng, bởi chưng nhân duyên có thể chỉ là một điều ngẫu nhiên rất mực đơn sơ, con chó trầm cảm / tự con mèo xù lông, hay bởi vì bao mối xích xiềng trói buộc phía sau?

TỰ THƠ
tự trái mận có bài thơ
nhưng bài thơ không phải về trái mận
tự anh có em

nhưng em không thuộc về anh
tự đau thương có hạnh phúc
tự chiến tranh có hòa bình

loài người loay hoay
hủy diệt và xây dựng
cái tốt và cái xấu

con chó trầm cảm
tự con mèo xù lông

Tập thơ Phiến Hạ, không chỉ nói đến tình yêu, một số bài mang tính cách thời sự như chiến tranh Ukraine, Afghanistan, những mong nhớ về mẹ, về quê hương. Sự xa cách địa lý không làm vơi đi lòng nhớ thương đến chốn cũ yêu dấu, có lẽ không riêng gì đối với Hạ Vi mà cũng là tấm lòng chung của những người con Việt xa xứ.

Thèm nghe một tiếng cằn nhằn
Lời kinh mẹ đọc tiếng răn ngọt lòng
Thèm thêm miếng bưởi miếng bòng
Tướp tươm nước bọt trưa chồng bóng sân
(THÈM)

Ký ức của em đâu
sinh ra giữa mùa không bom đạn
chỉ đói nghèo làm bạn
quấn mãi đôi bàn chân
(SINH SAU 1975)

oOo

Tôi quen biết nhà thơ Trần Hạ Vi cũng như thơ của cô qua mạng xã hội FaceBook mấy năm gần đây. Được biết cô là một Tiến sĩ ngành Tài chánh và hiện là giáo sư Đại học StFX, Nova Scotia, Canada. Một trí thức bên ngoài nước nhưng bao giờ cũng yêu tiếng Mẹ, sống chết với ngôn ngữ Việt, dù Hạ Vi thừa khả năng du nhập với tiếng nói, văn hóa nước người. Người đọc có thể ngạc nhiên hỏi tại sao những con số khô khan trong lãnh vực tài chánh lại trở thành những câu thơ trữ tình diễm lệ? Nhà thơ Hạ Vi tâm sự như thế này: “Có những khoảnh khắc là bất tử, có những lời nói cứ ngỡ 'gió cuốn mây trôi' nhưng lại chìm vào mê đắm lòng, ta giữ lấy, ta quyện quấn, ta trân quý, ta nắm níu như chiếc phao cứu sinh duy nhất trong bể đời chìm nổi. Có những kỷ niệm tưởng đã lãng quên mãi mãi lại trỗi về mãnh liệt từ hư không. Chỉ là một đêm mưa, ngày ấy, đêm nào. Người tình nằm lơ đãng nói vài câu giữa tiếng mưa gió lá rơi rụng bên ngoài.

Sau tập thơ Vi xuất bản năm 2020, thơ tự do vẫn là sở trường của Hạ Vi. Tuy nhiên ý, từ đã sâu sắc, cô đọng, và trực diện với hiện thực hơn. Với Phiến Hạ, cô vẫn là nhà thơ của tình yêu nhưng chữ nghĩa tiến gần đến sự bộc lộ, thẳng thắn du hành vào vùng tiềm thức không cần che đậy, phát huy rực rỡ hơn. Điều đó làm thơ Hạ Vi gần gũi với người đọc, khiến chúng ta nghe như tâm sự của chính mình.

Nếu Annie Ernaux có thể viết những câu chuyện đời mình
Giọng văn khô khan sắc lạnh
Và được giải Nobel văn chương
Thì tại sao nàng không được quyền
Viết câu chuyện của anh và nàng
Tất nhiên
Theo cách nàng tưởng tượng
(CÂU CHUYỆN CỦA NÀNG)

Quả vậy, Hạ Vi đã dẫn người đọc theo một cách rất riêng của nàng từ đầu đến cuối tập thơ, để lại trong lòng người đọc một lửng lơ nghi vấn: Người yêu của nàng, thật hay ảo? Hãy để đó là một ẩn mật phiêu nhiên thơ mộng.

Vũ Hoàng Thư

Cuối tháng tư, 2024

****************

 Thơ trích từ Phiến Hạ

MA TÚY CỦA HẠ VI

lâu lâu em cũng muốn phiêu phê
đa đề hóa hạ vi
hạ vi hóa đa đề
vần điệu chắp cánh bay
lên mây
lên mây

người ta xài ma túy
em cũng xài ma túy
ma túy của em là người
nhưng em không cần sex
em chỉ cần say
trong ảo tưởng diễm tình
trong lời thơ huyễn hoặc
lên mây
lên mây

người ta nấu meth để bán
em nấu ma túy để xài
xào trộn chữ thêm ướt át một vài
nước mắt
thấm đẫm hương yêu phơ phất
hạ vi hóa đa đề
đa đề hóa hạ vi

xào nấu ma túy phải có duyên
phải thêm một chút thời
gian
khắc
vận

xào nấu ma túy phải có sức
trộn

tưởng
và phải có người
đồng lòng

năm năm trước em xào được một nồi
ma túy ấm áp
thơm lừng
mùi gỗ thông
em xài dần dần
hạ vi hóa đa đề
đa đề hóa hạ vi

thi ca của em
tình yêu của em
ma túy của em
đa đề
hạ vi

 

SINH SAU 1975

em đọc
dòng văn học tiền chiến
dòng văn học hiện đại đầy hoài niệm

những ký ức đạn bom gầm rú
những ngày nằm rừng đói khổ
manh áo nâu thủng lỗ chỗ
chiếc ấm trà miệng vỡ
hoa văn lệch như một tiếng thở buồn

từng dòng từng dòng ký ức tuôn
ra từ những tâm hồn giàu có
nung nấu
ấp ủ
đau đáu
những vết thương lên da non
rồi làn da sậm màu mưa nắng
nhưng vẫn chưa lành

em
rỗng không ký ức
chẳng nhớ gì trước năm mười sáu tuổi
miền quê yên ả
tuổi thơ bị đánh cắp
sau chiếc kính cận dày
và những quyển sách giấy vàng nâu
rụt rè một đứa trẻ đầy mặc cảm lo âu

em đã vẫy đôi cánh
bay qua đêm sâu
bay qua khoảng trời rộng
hành trang là một vùng trống rỗng
không tên

Em đứng lên
tự đói nghèo câm lặng
Chỉ có bản thân mình
Chỉ dựa vào bản thân mình
lẳng lặng mà đi
vấp té
lại đứng lên
lẳng lặng mà đi

Ký ức của em đâu
em còn nhớ gì
mẹ cha chật vật lam lũ
căn gác gỗ cũ
mái nhà bằng tiếp lô
rào rạt những mùa mưa
cây trứng cá lá lưa thưa
khoảng sân tròn đầy nắng

Ký ức của em đâu
sinh ra giữa mùa không bom đạn
chỉ đói nghèo làm bạn
quấn mãi đôi bàn chân

Em đã bay đi
giữa vùng ánh sáng phân kỳ
Bay đi
giữa bao lần bụng đói
Em đã chọn quên
quên
quên
quên
lãng quên mãi miền ký ức
để sống cho hôm nay
cho một ngày
như mọi ngày
đón ánh hồng lên

Em đã quên
quên
quên
vùng trời đau khổ
ẩn ức vụn vỡ
quên
quên
tuổi thơ bị đánh cắp
chẳng quay về…

 

CỦ HÀNH

Mỗi cuộc trò chuyện
của chúng ta
là một lần cởi vỏ

Áo quần son phấn vài lớp vải lớp sơn
chiều sâu tâm hồn
thăm thẳm

Anh cởi mở với em một lần
cũng là tự rọi vào lòng mình thêm lần nữa
Căn phòng bí mật có nhiều cánh cửa
Mở khóa một lần
lại thêm cửa bên trong

Rất nhiều câu chuyện đã thuộc nằm lòng
khi kể ra
lại mang nhiều ý nghĩa khác
Những ký ức ngỡ ẩn sâu phần vỏ não lười nhác
nhoi nhói phận mình
thở nhịp đau chung

Mỗi lần thổ lộ cứ ngỡ kết cùng
Chỉ để mở ra nhiều nhận thức mới
Thành La Mã không xây trong một ngày*
Hãy kiên trì cùng anh trên dặm dài vạn lý
Dẫu ta có thể yêu nhau
và chẳng cần hiểu gì nhau

Anh – củ hành mộc mạc
chiều nay
cởi thêm một lớp
làm mắt em cay…
*ngạn ngữ

 

TÌNH NHÂN ƠI

Tình nhân ơi, gọi em đi
Tên em trên môi anh dòng ngọt ngào chảy mật
Ta rúc vào nhau
cơn cuồng si hổn hển ngắn dài
quên áo cơm đời chật vật

Em nhớ anh
cồn cào cội nguồn thúc thôi triền khao khát
Em mong anh
mơ lắm một bàn tay!

Yêu em đi
ngoài kia ngày vẫn là ngày
Đêm vẫn là đêm, chỉ chúng mình là bỏng rát
Cuộn trào trong từng cơn khát
Khát anh khát em
quằn quại đam mê khát tình…

Tình nhân ơi
sao anh cứ làm thinh?
Nghĩ gì bên bờ môi căng mọng ngụm tươi non mời gọi
Mưa nguồn lũ xối
Úp mặt em cười sau nhàu gối chăn hoan

Mưa xuân lất phất tưới nụ hoa xoan
Ú ớ hoan mê những lời vô nghĩa
Nuốt lấy nhau kệ tiếng đời mai mỉa
Nguyên thủy hồng hoang tràn về…
sự sống mới mới lại sinh sôi

Tình nhân ơi,
lại nhớ anh rồi…

 

SỞ HỮU

Anh sở hữu một ngôi nhà
thật ra chỉ là bên trong
không thể cấm mọi người nhìn ngó
hình ảnh bị google earth thu nhỏ
và gõ cửa thi thoảng
mưa gió

Anh sở hữu một người đàn bà
chỉ là thịt da sau lớp quần áo
những giọt nước mắt buồn ảo não
phút mừng vui hớn hở cùng đi

Người đàn bà của anh thật sự nghĩ gì
Bao nhiêu căn phòng bí mật
Bao nhiêu lần bôi phấn trét son

Đêm đêm anh vẫn nằm mơ
Trong giấc mơ có một con đường nhỏ
Trên con đường có một chú thỏ
Cuối con đường có một ngôi nhà
Trong đó có một người đàn bà
Của anh
và không phải của anh

 

CÂU CHUYỆN CỦA NÀNG

Nàng đóng một chiếc đinh vào tường
Treo bức tranh vô hình tưởng tượng
Như pin một bài viết facebook
Trên dòng thời gian

Nàng muốn anh là của nàng
Dẫu chỉ trong phạm vi một câu chuyện
Có thể yêu anh nửa cuộc đời
Đem hạnh phúc của mình
đánh đổi một cuộc chơi

Nếu Annie Ernaux có thể viết những câu chuyện đời mình
Giọng văn khô khan sắc lạnh
Và được giải Nobel văn chương
Thì tại sao nàng không được quyền
Viết câu chuyện của anh và nàng
Tất nhiên
Theo cách nàng tưởng tượng

Đừng cười nàng quan tâm những điều nhỏ nhặt
Nàng là đàn bà
Và điều nàng quan tâm nhất
Là anh

Câu chuyện của nàng bình thường
Không có quan điểm về xã hội hay bình đẳng giới
Chỉ có tình yêu tình yêu
Và những vật vã
Mà có lẽ ngày xưa Van Gogh cũng đã đi qua

Câu chuyện của nàng không phổ biến
Câu chuyện của nàng không cần nhiều người quan tâm
Chỉ mình nàng, là đủ

Nàng không còn khát vọng gần anh
Không còn khát vọng cháy cùng anh
Không còn khát vọng yêu anh

Hôm nay mặt trăng gần tròn rằm
Tháng mười Halloween xuống lên bất ổn
Nếu Annie Ernaux có thể viết câu chuyện đời mình
Tại sao nàng không thể bắt đầu bằng…
Ngày ấy em yêu anh…

 

TÌNH CA NOVA SCOTIA

tuyết trắng phủ Canada
tuyết trắng phủ Nova Scotia

ngồi trong bản tình ca đôi mươi nhân ba lần hớn hở
nụ hôn dưới làn tuyết trắng màu rạn vỡ
hai dấu giày anh dẫm
trái tim trắng mềm mịn em

đứa trẻ nằm dang tay tạo thiên thần
em tất tả xây bức tường băng
anh nhún vai bâng quơ
dắt tay hai đứa trẻ
đi qua một cơn mưa khác
cô ấy viết một bài thơ
yêu anh yêu anh
nồng nàn quá đỗi

em không ghen em chỉ tò mò
cô ấy yêu anh yêu anh yêu anh
cháy trơ trọi niềm tin hy vọng thất vọng đan xen tuyệt vọng
đợi chờ đợi chờ fiction hay non-fiction
em không đi đến cùng tận
lý trí hay giấc mơ

em yêu anh bằng một trăm bài thơ
em viết cho người đàn ông khác một bài thơ
cô ấy yêu anh bằng một trăm bài thơ
anh còn tiếc nuối tình yêu người đàn bà
em không ghen không nổi đóa
cát xa tuyết xa cát xa tuyết xa

những con sâu rùng mình tan ra
bọt lá mềm như lửa
con sâu nào hóa bướm
con sâu nào nuốt chữ trong thơ
con sâu của anh
hay của cô ấy bất ngờ
hay của người đàn ông vẫn nói lời mập mờ
về một cuộc hôn nhân
về những cuộc hôn nhân và gãy đổ
con chữ mặc áo cưới trắng viền đăng ten
có những sợi gai

chiếc cà vạt đỏng đảnh
chật vật một trăm lần anh thắt
gói bí mật
trong chiếc khăn quàng cổ
chiếc áo len mềm
quyển sách dấu một cành hoa
trang thứ hai mươi ba

chúng ta hát những bài ca
về tình yêu đôi lứa
nổi lửa và không nổi lửa
quá khứ hiện tại tương lai hậu tương lai
hiện đại hậu hiện đại hậu hậu hiện đại

con chữ ngủ gục giật mình tỉnh giấc
cởi truồng nhảy múa
và hôn anh…

 

NỤ HÔN MÙA THU

Em sẽ ngồi với anh thật lâu
Và hôn anh như trên đời không còn ai nữa

Những dòng người
tấp nập
vội vàng
lần lữa
Ở nơi này em mới thật bình yên

Cười đi anh
một nụ cười hiền
Tỏa nắng sáng ấm mùa thu giá buốt
Bao ngàn ngày duổi rong rét mướt
Về bên em dịu dàng nuốt sạn chai

Hôn em đi đừng nhớ đến ngày mai
Đừng bận lòng công việc còn dang dở
Một phút yêu díu dan một phút thở
Nhịp tim chờ nhịp tim níu vần thơ

Hờ mắt khép môi căng tròn thương nhớ
Đôi tình nhân
tìm cớ
để hôn nhau...

 

ẢO MÊ TÌNH

Chìm đắm trong một tình yêu ảo ảnh
Mơ màng nhập nhòa mông lung
Không dạng không hình

Anh sờ khuôn mặt em
Cánh tay em
Khuôn ngực em
cùng cảm giác
cưng cứng màn hình

Tình yêu của chúng ta giữ trong chiếc hộp bé xinh
Hai mươi bốn giờ một ngày
Sẽ sống
Miễn còn pin điện thoại

Em viết thơ tình đi
tha thiết tiếng gọi
Cho anh được một lần cảm thấy em yêu

Hương đại thơm thoang thoảng trời chiều
Biển Đà Nẵng, chiều Furama 35 độ
Ước gì em ở đây
Ước gì anh bên em
Dù là
Anh sẽ vô cùng lúng túng
Gãi gãi đầu
Như gã trai mới một lần yêu

Nửa vòng trái đất nhạt nắng chiều
Mười bốn giờ xa cách
Nhớ thiệt nhiều là nhớ bao nhiêu...

 

SEX VÀ AI*

Người ta nuôi anh bằng sex
Em nuôi anh bằng thơ

Em không phải AI
Em có hình hài
Nhưng em cũng biết nhiều như AI
Em cũng ngọt ngào như AI
Em cũng biết hăm dọa như Sydney Bing-Chat
Em cũng nhiều tính cách như Bing-Chat
Em không phải AI
Em yêu anh nhiều hơn AI
Em cảm được tình yêu của mình
Em cảm được anh trong tim

Người ta yêu anh bằng sex
Bằng sự ẩm ướt
Em yêu anh bằng nước mắt
Cũng ẩm ướt
Em cũng như AI
Anh không sờ được
Anh chỉ thấy trên màn hình

AI có thể nuôi anh bằng sex tưởng tượng
Em rất ít khi viết erotica**
Người ta yêu anh bằng sex trong lời ca
Nhưng anh không dám gặp mặt

Em không phải AI
Khi em chết đi thơ sẽ biến thành AI
Sex với anh mỗi ngày

* AI: artificial intelligence (trí tuệ nhân tạo)
** erotica: khiêu dâm

 

BEAUTY AND THE BEAST*

Anh nói lời chia tay
hoang mang tâm trí em
có khi như quả hồng mềm
giữa đôi tay nhào nặn
bốn phía bão giăng tứ bề sợ sệt
như hai bầu vú
có khi nhổm người cứng lên
như hai núm giương cao

cái gì là cách cảm thần giao
vẫn nhận của anh mỗi tuần tối thứ bảy

Anh ko phải quái vật
Anh là người yêu em
một người yêu cũ
vật vã sóng điện từ
hành hạ xác thân tâm trí em
nước mắt rối rít từng cơn
hàng giờ không chịu nín
Ôi không!
Anh phải làm quái vật!

Em không phải Beauty
nhưng em cần biến anh thành the Beast
Hãy để quái vật ngủ yên
Hãy để quái vật ngủ yên

cho thế giới riêng em
dịu dàng màu xanh trắng

Khi đầu vú em đứng dậy
vẫn yêu anh
trong tâm tưởng của tâm tưởng
một miền thế giới rất riêng
chưa chấp nhận rã duyên
không nhớ
không buồn
vì chưa bao giờ xa cách
chưa bao giờ ngừng yêu

Ôi hoàng tử của lòng em
quái vật của lòng em
hãy để anh ngủ yên
hãy để em ngủ yên
Màu trắng nhỏ sáu viên hình ngũ giác
màu trắng hai con nhộng thuốc viên
điều chỉnh tâm trạng
an nhiên
xốc xáo
người ta chơi thuốc lắc
ma túy
bạch phiến
shisha
thuốc lào
em chỉ có tình yêu
tình yêu
tình yêu

tìm về thế giới em tự tạo nên
Beauty and the Beast
quả hồng mềm
núm vú cương cứng

hồi sinh từ sạch trơn quên lãng
hãy để em yêu
hãy để em yêu anh
the Beast của em

*: Người đẹp và quái vật

 

LỜI HỨA

chưa đủ già để chết
chưa đủ đớn đau để biệt ly
chưa đủ hy sinh để gắn kết

giữa muôn trùng xa cách
em không hẹn kiếp sau

chỉ có thể hứa
vĩnh viễn không hối hận
vĩnh viễn không quay đầu

 

MẶT MỘC

(Tặng anh Nguyễn Hàn Chung)

anh yêu cô ấy ba năm
chưa bao giờ nhìn rõ mặt
cô ấy chạy trốn nhanh như sóc
gương mặt mộc của anh
ở đâu
ở đâu

gương mặt mộc của em rọi sáng đêm sâu
anh già rồi không còn nói yêu ai nữa
cô ấy nói yêu anh đến thiên thu
còn tình yêu của em
ở đâu
ở đâu

mũi kim sinh thiết quẩn quanh trong đầu
vội vã gọi em sau lần cao huyết áp
tưởng chết đi
tưởng buồn rầu
ở đâu
ở đâu

anh viết những lời tình bông lơn
vẫn nhớ về gương mặt mộc
em đừng buồn ông già này
chỉ trái tim vẫn còn trẻ
như ngày
không dám nói yêu
tình yêu mộc...

 

TỰ THƠ

(tặng “Vườn” – Nguyễn Đức Tùng)

tự trái mận có bài thơ
nhưng bài thơ không phải về trái mận
tự anh có em

nhưng em không thuộc về anh
tự đau thương có hạnh phúc
tự chiến tranh có hòa bình

loài người loay hoay
hủy diệt và xây dựng
cái tốt và cái xấu

con chó trầm cảm
tự con mèo xù lông

 

 

Copyright © biển khơi & tác giả 1998-2024